[Zhihu] Xuyên Thành Thái Giám Trong Truyện Cổ Đại - Chương 4

10
Tôi đến ngự hoa viên ngắm mai.
Ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Hồng Mai đang đứng khoanh tay, mang theo nụ cười xuất hiện trước mặt tôi.
Xinh đẹp tựa tiên một tiên tử lạc vào chốn trần gian.
Cái tên ngốc Cố Niệm Trần này, sao lại để lạc mất nữ chính chứ?
Dù trong bụng đầy lửa giận, nhưng tôi vẫn cúi người hành lễ với Tiêu Hồng Mai.
“Tiêu tướng quân, buổi tối ở ngự hoa viên dễ lạc đường, nô tài dẫn người trở lại yến tiệc.”
Không có tôi, cái nhà này sớm muộn gì cũng tan nát.
Tiêu Hồng Mai hơi nheo mắt lại, dùng tay nâng cằm tôi lên.
“Một tên thái giám tuấn tú thế này!”
“Ngươi có muốn đi theo bản tướng quân tung hoành ngang dọc, sống đời vui vẻ không?”
Hả?
Hình như tôi nghe hiểu lời của nàng ấy, nhưng lực bất tòng tâm.
“Tướng quân, nô tài vừa khỏi bệnh, bài kiểm tra thể lực còn không đạt, thật sự không thích hợp ra trận giết địch.”
Tiêu Hồng Mai sững người một chút, sau đó bật cười thành tiếng.
“Đúng là một kẻ ngốc đáng yêu.”
Đang nói, ánh mắt nàng ấy đột nhiên trở nên đầy tính xâm lược.
Nàng ấy từ từ tiến gần tôi, ép tôi vào gốc cây mai.
Trán tôi bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, quân doanh bây giờ thiếu người đến vậy sao?
Đến khi tôi đã không còn đường lui, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau.
“Tiêu tướng quân, cưỡng ép người khác e rằng không hợp với phong thái của một đại tướng.”
Là Cố Niệm Trần.
Hắn bước về phía Tiêu Hồng Mai, một luồng gió lạnh ùa vào khu vườn, những cánh hoa mai rơi xuống phủ lên người họ.
Thật sự quá đẹp, cứ như đang quay phim thần tượng vậy.
Chỉ là bầu không khí giữa hai người lại căng thẳng như sắp nổ ra một trận giương cung bạt kiếm.
Tôi chợt hiểu ra.
Bọn họ không đi con đường nhất kiến chung tình (yêu từ cái nhìn đầu tiên), mà là cặp oan gia lắm trò.
11
Sau bảy năm, cuối cùng nam nữ chính cũng gặp nhau suôn sẻ.
Chỉ là tôi – cái bóng đèn giữa họ – còn sáng hơn cả ánh trăng đêm nay.
Cố Niệm Trần liếc nhìn Tiêu Hồng Mai, giọng nói lạnh như băng.
“Tiêu tướng quân, mẫu hậu tuyên ngươi vào điện nghị sự.”
Tôi tức đến mức ném luôn nhành hoa mai mới hái xuống đất, còn không quên giẫm lên hai cái.
Hệ thống đại nhân hôm nay đánh trận đỉnh cao không đến giúp đã đành, sao còn làm chuyện thất đức chia rẽ cặp đôi thế này?
Khi Tiêu Hồng Mai rời đi thì thấy sắc mặt tôi khó coi, nàng ấy còn nhét vào tay tôi một miếng ngọc bội.
Ngọc bội vừa chạm vào tay đã thấy mượt mà, tôi mừng húm, cầm lên ngắm nghía dưới ánh trăng.
Đây là một miếng dương chi bạch ngọc thượng hạng, ít nhất cũng đáng giá một vạn lượng hoàng kim.
Bỗng nhiên một bàn tay từ đâu thò ra, giữ lấy đầu kia của ngọc bội, muốn tranh với tôi.
Hắn là hoàng đế rồi, bảo vật gì mà chưa thấy, sao lại tranh một miếng ngọc với tôi chứ?
Tôi nhất quyết không buông, hắn dùng sức.
“Rắc.”
Ngọc bội vỡ làm hai mảnh.
Tôi tức đến đỏ cả mắt.
Cố Niệm Trần tỏ vẻ áy náy, lấy nửa miếng ngọc còn lại từ tay tôi, nhét vào ngực áo.
“Trẫm chỉ tò mò muốn xem thôi, không hề có ý muốn tranh với ngươi.”
Nước mắt tôi tuôn như đê vỡ, cứ thế trào ra.
Tiền là mạng của tôi, huống chi tôi còn phải chạy trốn, chỗ nào cũng cần đến tiền.
“Hoàng thượng quan tâm không? Người không quan tâm. Giống như người không quan tâm trong bánh bà xã* có bà xã hay không, người cũng chẳng để tâm đến một tên thái giám sắp phát điên vì miếng ngọc bội.”
*món bánh ngọt truyền thống của Quảng Đông
“Không sao, ta chỉ là một thái giám không cha không mẹ, không ai quan tâm, không ai yêu thương, không ai thích, không ai để ý.”
“Cuộc đời ta không nhảy lầu đã là thành công rồi.”
Có lẽ không ngờ tôi lại vì một miếng ngọc bội mà suy sụp như vậy, Cố Niệm Trần luống cuống, dường như đang nghĩ cách an ủi tôi.
Cuối cùng hắn vỗ nhẹ lưng tôi.
“Trẫm bồi thường cho ngươi một cái tốt hơn.”
Tôi lập tức ngừng khóc.
Đang chờ câu này đây!
12
Có lẽ vì vừa gặp được nữ chính.
Tâm trạng của Cố Niệm Trần dường như rất tốt, hắn lại bắt đầu uống rượu.
Tôi theo bên cạnh hắn suốt bảy năm, đây là lần đầu tiên thấy hắn uống rượu.
Thật là chuyện hiếm thấy.
Thấy tôi trố mắt nhìn, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài, giọng nói vốn luôn lạnh lùng của Cố Niệm Trần lại thêm phần dịu dàng:
“Từ công công, đừng lo, trẫm tự uống.
Trẫm vẫn nhớ ba năm trước, ngươi thử món cho trẫm, thế mà lại bị dị ứng với cồn, kết quả là mê man suốt ba ngày.”
Quả thật, từ đó trở đi, cứ thấy rượu là tôi lại phát sợ.
Làm thái giám tổng quản, chuyện ăn uống của hoàng thượng không được phép sơ suất chút nào.
Không chỉ phải dùng ngân châm thử độc, mà món ăn nào hoàng thượng thích, tôi đều đích thân thử trước.
Có lần, tôi thử món tôm hấp rượu.
Kết quả là say đến ngất tại chỗ, mơ hồ cảm nhận có người ôm chặt lấy tôi, như muốn khắc tôi vào thân thể của mình.
Tiếng gào thét xé lòng bên tai khiến tôi càng thêm choáng váng.
“Thái y, truyền thái y ngay!
Từ công công, trẫm không để ngươi xảy ra chuyện đâu.
“Nếu Diêm Vương dám thu ngươi, trẫm sẽ phá tan âm phủ.”
Sau này nghe tiểu thái giám kể lại.
Tôi mê man ba ngày, Cố Niệm Trần không rời nửa bước, thức trắng ba ngày bên cạnh tôi.
Thật ra, bên dưới vẻ ngoài nghiêm nghị của hắn là một trái tim mềm mại.
Dù ngồi trên ngôi cao nhưng khi đối xử với một tiểu thái giám như tôi, hắn chưa từng bạc đãi nửa phần.
Trong cung mỗi lần tiến cống món ăn ngon, đồ chơi thú vị hay bảo vật quý giá gì, hắn đều thưởng cho tôi.
Tuy Cố Niệm Trần uống rượu, nhưng sắc mặt vẫn không đổi.
Chỉ là khóe mắt đỏ hồng kia, lại càng rực rỡ hơn cả những bông mai bên cạnh.
Trước vẻ đẹp ấy, tôi nhất thời thất thần.
Một cơn gió lạnh thổi qua má, như thể Thống Tử Quân vừa cho tôi một cái bạt tai, khiến tôi lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Tôi chỉ là một NPC thái giám sắp bị gỡ bỏ mà thôi.
Nam chính là của nữ chính.
Nhưng chiếc nhẫn ngọc trên tay nam chính, thì có thể là của tôi.
