[Zhihu] Tướng Quân Và Giai Nhân - Chương 4

7.
Biên quan truyền đến tin chiến thắng.
Tống Kinh Vũ thành công giành lại thành trì bị Man Di cướp.
Nhưng mà, hắn lại cảm thấy vẫn chưa đủ, một lòng còn muốn chứng minh thực lực của mình trước triều đình cùng với Tiêu gia quân.
Vì vậy, hắn bẩm tấu lên đề nghị triều đình tăng cường viện binh và ngựa, muốn tiến sâu vào thảo nguyên, thừa thắng xông lên, một lần đánh hạ thảo nguyên.
Lúc tin tức kia truyền về, dân chúng khắp kinh thành đều ca ngợi công trạng vẻ vang của Tống Kinh Vũ, dân chúng dồn dập khen ngợi hắn là chiến thần chuyển thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, ngưỡng cửa của phủ tướng quân gần như bị đạp phá bởi những người đến chúc mừng.
Hàng loạt ban thưởng như là nước chảy được đưa vào phủ tướng quân.
Lâm Miên Miên không thể không đắc ý.
Lúc ở trên đường ngẫu nhiên gặp nhau, Lâm Miên Miên không cần tự mình đứng ra, các quý phụ đi bên cạnh nàng ta có thể lạnh lùng chế giễu ta một phen.
“Ai nha, đây không phải là Tiêu thị đã hòa ly à, lâu rồi không gặp, sao tinh thần lại sa sút như vậy chứ.”
Ta mặc y phục gấm Tứ Xuyên, trên cổ mang những viên ngọc bích sáng chói, không biết ở trong mắt bọn họ sao ta lại biết thành dáng vẻ tinh thần sa sút nhỉ.
Ngay lập tức, quý phụ kia quay người so sánh ta với Lâm Miên Miên, phát hiện Lâm Miên mặc một thân áo tơ trắng, nên xấu hổ vội vàng sửa miệng.
“Không trách tướng quân lại vứt bỏ nàng ta, so với người, nàng ta quả thực đúng là thô tục.”
“Người chỉ cần mặc y phục trắng đơn giản cũng có thể triệt để hạ thấp nàng ta xuống.”
Lâm Miên Miên nghe các quý phụ chế nhạo ta, khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nàng ta hơi hất cằm lên, nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho các quý phụ không nên tiếp tục giễu cợt ta nữa, như thể nàng ta rất rộng lượng vậy.
Nhưng mà, lông mày hơi nhướng lên khiêu khích với đôi mắt lấp lánh đã phản bội nội tâm đắc ý của nàng ta.
“Mà thôi mà thôi, chấp nhặt với nàng ta làm gì.”
Giọng nói của Lâm Miên Miên dịu dàng, nhưng lại mang theo một loại cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác.
“Danh tiếng của tướng quân bây giờ đã vang xa, chúng ta chỉ cần ở trong phủ lặng lẽ chờ ngài ấy chiến thắng trở về là đủ rồi.”
Nàng ta duyên dáng xoay người, dẫn các quý phụ rời đi, dáng người thướt tha như đang tuyên bố chiến thắng của nàng ta với người đời.
Đi được mấy bước, nàng ta quay đầu lại nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy tươi tắn với đắc ý, dường như đang nói: “Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không tốt được như ta.”
Nhưng mà, đắc ý này của nàng kéo dài không được bao lâu.
Hoàng đế vung tay, phê chuẩn cho Tống Kinh Vũ, còn phái hai vạn đại quân đến tiếp viện.
Tống Kinh Vũ cưỡi trên một con ngựa chiến cao lớn, trong ánh mắt tràn đầy tự tin và dũng cảm, giống như thắng lợi đã nằm trong tầm tay hắn.
Đại quân mãnh liệt như nước thủy triều thẳng tiến vào sâu thảo nguyên.
Tuy nhiên, khi bọn họ tiến vào thảo nguyên lại không hề phát hiện ra nguy hiểm đang lặng lẽ áp sát.
Trên thảo nguyên nhìn có vẻ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua bãi cỏ với tiếng vó ngựa giẫm lên đồng cỏ.
Nhưng ở bên dưới sự yên tĩnh này, lại ẩn giấu cạm bẫy c/h/ế/t người.
Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng la hét “G/i/ế/t” rung trời.
Vô số quân giặc từ bốn phương tám hướng vọt tới, như thể bọn chúng là từ dưới đất nhô ra vậy.
Trên mặt của bọn họ đều là nụ cười hung ác, trong mắt bọn họ lóe lên một tia hung ác.
Trong nháy mắt đại quân đã bị bao vây, rơi vào bẫy rập do quân giặc cẩn thận giăng ra.
Trong lòng Tống Kinh Vũ run lên, hắn lập tức nhận ra mình đã trúng bẫy của kẻ địch.
Hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, lớn tiếng la lên, chỉ huy các binh sĩ tiến hành chống cự.
Nhưng quân giặc đông, chiếm địa hình thuận lợi, nên đại quân rơi vào thế giằng co.
Trên chiến trường cảnh tàn sát khốc liệt, tiếng la g/i/ế/t, tiếng kêu thảm thiết đan xen vào nhau.
Máu nhuộm đỏ bãi cỏ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Tống Kinh Vũ ra sức chém g/i/ế/t, trên người hắn cũng dần dần xuất hiện nhiều vết thương, hắn biết, lúc này hắn không thể lùi bước.
Một khi lùi bước, điều đó có nghĩa là toàn quân bị diệt.
Tống Kinh Vũ nghiến chặt hàm răng, tiếp tục ngoan cường chống cự quân giặc vọt tới như thủy triều.
Nhưng mà, thế tiến công của quân giặc càng ngày càng mãnh liệt, các binh sĩ bên cạnh Tống Kinh Vũ từng người ngã xuống, tình hình trở nên càng nguy cấp.
Mặc dù Tống Kinh Vũ đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị địch áp đảo.
Trong trận chiến khốc liệt, hắn dần cảm thấy kiệt sức, cử động cũng bắt đầu trở nên chậm chạp.
Quân giặc nhân cơ hội cùng nhau tiến lên, kéo hắn từ trên chiến mã xuống.
Tống Kinh Vũ giãy giụa muốn đứng dậy tiếp tục chiến đấu, nhưng quân giặc đã đè chặt hắn lại, khiến hắn không thể nhúc nhích.
Lúc này, hắn nhớ đến Tiêu gia quân, vậy mà hắn lại ảo tưởng Tiêu gia quân từ trên trời giáng xuống, tới cứu hắn.
Cuối cùng, Tống Kinh Vũ cùng với một số ít quân lính từ hai vạn đại quân bị bắt.
Trong ánh mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ với không cam lòng, hắn nhìn qua bãi cỏ nhuốm đầy màu đỏ, trong lòng cảm thấy rất hối hận.
8.
Lúc tin tức Tống Kinh Vũ bị bắt truyền về kinh thành, hoàng đế rất tức giận.
Trong triều đình, tất cả các đại thần đều câm như hến, không dám thở mạnh.
Hoàng đế bỗng nhiên vỗ một cái lên Long Án, chấn động đến mức tấu chương trên bàn lộn xộn rải rác.
“Tống Kinh Vũ thật là to gan! Trẫm tín nhiệm hắn như thế, tiếp viện binh mã cho hắn, hắn lại bởi vì tham công liều lĩnh, khiến triều đình tổn thất bảy vạn binh lính!”
Tiếng hét phẫn nộ của hoàng đế vang vọng trong triều, dường như có thể đem nóc nhà tháo xuống.
Các đại thần đồng loạt quỳ xuống đất, không ai dám nói chuyện.
Một lúc sau, một vị lão thần nơm nớp lo sợ mà mở miệng:
“Bệ hạ bớt giận, việc cấp bách bây giờ là thương lượng cách cứu viện Tống tướng quân.”
Hoàng đế trợn tròn đôi mắt.
“Cứu viện? Bản thân hắn khinh địch, bây giờ bị bắt, vì sao trẫm phải cứu hắn chứ?”
Mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng hoàng đế cũng hiểu, dù sao Tống Kinh Vũ cũng là đại tướng trong triều, nếu như không cứu, không chỉ tổn hại đến uy nghiêm của đất nước mà còn khiến Man Di xem thường bọn họ, cho rằng nước ta mềm yếu có thể bắt nạt, càng không kiêng nể gì mà xâm phạm biên giới.
Nhưng bây giờ trong triều không có đại tướng nào có thể dùng được, hoàng đế cau mày, trong lòng vô cùng lo lắng.
Các vị đại thần liếc mắt nhìn, cũng không biết làm như thế nào mới được.
Lúc này, một vị đại thần tiến lên một bước, chắp tay nói:
“Bệ hạ, thần nghe nói nữ nhi của Tiêu lão tướng quân, Tiêu Lang Hoàn, trước đây từng lên chiến trường. Tuy là nữ tử nhưng lại dụng binh như thần, so với phụ thân nàng ta thì chỉ có hơn chứ không có kém.”
“Bây giờ tình hình nguy cấp, có lẽ có thể mời Tiêu Lang Hoàn mang binh xuất chinh, giải quyết khó khăn trước mắt của nước ta.”
Hoàng đế nghe xong, suy nghĩ một chút.
Dù sao, việc để nữ tử giữ chức tướng quân và dẫn binh xuất binh, từ xưa đến nay chưa từng có, sợ bị người đời chỉ trích.
Lúc trước Tiêu Lang Hoàn cũng chỉ là đi theo phụ thân nàng lên chiến trường, cũng không phải một mình dẫn binh đi.
Nhưng trước mắt tình thế cấp bách, cũng không còn cách nào.
Vì vậy, hoàng đế hạ lệnh phái mấy vị đại thần đến Tiêu phủ, cầu ta dẫn binh.
Mấy vị đại thần nhận lệnh đến Tiêu phủ, sau khi nhìn thấy ta, cung kính nói rõ mục đích đến đây.
Ta hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên phức tạp.
Ta biết rõ lần xuất chinh này trách nhiệm nặng nề, mà lại rất nguy hiểm.
Nhưng ta nghĩ tới những lời phụ thân đã nói:
“Bảo vật nước nhà là sứ mệnh của Tiêu gia chúng ta luôn luôn giữ vững.”
Quốc gia nguy cơ đang rình rập, thân người của Tiêu gia làm sao có thể ngồi yên không làm gì cả.
Ta trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng:
“Nhận được sự tín nhiệm của bệ hạ, thần nữ đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
Sau đó, ta liền bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất chinh.
Ta triệu tập thuộc hạ cũ trong quân của phụ thân, vạch ra chiến lược, lãnh đạo Tiêu gia quân, chuẩn bị phân cao thấp với Man Di.
Bách tính trong kinh thành nghe thấy ta muốn mang binh xuất chinh, họ đều khen ngợi lòng dũng cảm và trách nhiệm của ta.
Mà lúc này ở phủ tướng quân, cổng và sân sau vắng vẻ, mấy ngày trước còn ồn ào náo nhiệt giống như một giấc mơ tan biến.
Những gia đình quý tộc trước đây có quan hệ mật thiết với phủ tướng quân, lúc này giống như là tránh ôn dịch mà rũ sạch quan hệ với phủ tướng quân.
Lâm Miên Miên mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, góc váy có một chút nhăn nheo.
Khi biết được ta được giao nhiệm vụ quan trọng, nàng ta hơi nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên sự ghen tỵ và bất an.
Ngón tay xoắn chặt chiếc khăn tay trong tay.
Nàng ta đố kị nữ tữ đã từng bị vứt bỏ bây giờ lại có được một cơ hội như vậy.
Điều nàng ta bất an là nàng ta lo lắng một khi ta thành công chiến thắng trở về, nàng ta và Tống Kinh Vũ đều sẽ rơi vào tình cảnh càng bất lợi hơn.
Nhưng nàng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng là ta có thể đưa Tống Kinh Vũ bình an trở về.
Ngày xuất chinh.
Ta mặc áo giáp bạc, đội mũ bảo hộ tua đỏ,, ánh mắt kiên định mà sắc bén.
Ta đứng ở trên Điểm Tướng Đài, nhìn qua sĩ khí ngẩng cao của Tiêu gia quân ở dưới đài.
“Các tướng sĩ! Hôm nay chúng ta xuất chinh, làm như vậy là để bảo vệ đất nước bảo vệ bách tính, giải cứu những đồng bào đã bị bắt!”
Giọng nói của ta trong trẻo mà mạnh mẽ, vang vọng khắp thao trường.
“Tiêu gia quân chúng ta, không sợ kẻ địch mạnh! Hãy cho bọn Man Di nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta!”
Tiêu gia quân đồng thanh hét lên, âm thanh chấn động trời đất.
Ta vung tay lên, đại quân mênh mông ầm ầm xuất phát, thẳng tiến về hướng thảo nguyên.
Dọc đường đi, ta với Tiêu Thú đã lên kế hoạch chiến lược một cách tỉ mỉ.
Ta và hắn đều biết rõ người Man Di rất giảo hoạt, không thể khinh địch được.
Vì vậy, quyết định áp dụng chiến lược tập kích bất ngờ kết hợp với sách lược đối kháng chính diện.
Đầu tiên cử một nhóm nhỏ kỵ binh tinh nhuệ đi vòng ra phía sau phòng tuyến của quân địch, tạo ra sự hỗn loạn, sau đó lực lượng chủ lực tấn công trực diện, đánh Man Di trở tay không kịp.
Cuối cùng, Tiêu gia quân đã tới thảo nguyên.
Nhìn từ xa, chỉ có thể thấy nơi đóng quân của Man Di được canh gác nghiêm ngặt.
Chúng ta bình tĩnh quan sát địa hình, trong lòng đã có kế sách.
Buổi tối, mây che phủ ánh trăng.
Đội kỵ binh tinh nhuệ của Tiêu gia quân im lặng xuất phát, vòng về phía sau nơi đóng quân của Man Di như những bóng ma.
Khi có hiệu lệnh, các kỵ binh bất ngờ tấn công, phóng hỏa thiêu cháy chỗ đóng quân của người Man Di.
Nơi đóng quân của Man Di ngay lập tức rơi vào một trận hỗn loạn.
Lúc này, ta dẫn quân chủ lực lao về phía Man Di đóng quân như mãnh hổ xuống núi.
Sĩ khí của Tiêu gia quân dâng cao, hét lên một tiếng “G/i/ế/t” rung trời.
Bọn Man Di hoảng sợ, tới tấp cầm vũ khí lên chống trả, nhưng trước sự tấn công dữ dội của Tiêu gia quân, chúng dần rơi vào thế yếu.
Trên chiến trường, cảnh tàn sát khốc liệt, gió tanh mưa máu.
Ta tự mình ra trận, trong tay cầm một thanh trường kiếm, đi đến đâu, bọn Man Di lần lượt ngã xuống.
Các tướng sĩ của Tiêu gia quân cũng anh dũng g/i/ế/t địch, không thối lui chút nào.
Sau trận chiến khốc liệt, thủ lĩnh của Man Di bị ta dùng kiếm của mình chém c/h/ế/t.
Bọn họ không thể không đầu hàng và cầu hòa.
Trong doanh trại của Man Di, Tống Kinh Vũ bị giam trong phòng giam tối tăm và ẩm ướt.
Bọn họ bị ngược đãi dã man, vết thương chồng chất trên người, khuôn mặt tiều tụy.
Man Di không cho bọn họ ăn uống đầy đủ, còn thường xuyên đánh đập với nhục mạ bọn họ.
Trong lòng Tống Kinh Vũ tràn ngập sự hối hận và tuyệt vọng, hắn không ngờ sự kiêu ngạo với khinh địch của mình lại mang đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.
Khi biết được ta dẫn Tiêu gia quân đánh bại Man Di, đồng thời yêu cầu thả bọn họ coi như điều kiện để đàm phán hòa bình, trong lòng Tống Kinh Vũ có nhiều cảm xúc lẫn lộn (ngọt chua cay đắng mặn).
Suy nghĩ của hắn không khỏi trôi về quá khứ.
Khi đó, Tiêu Lang Hoàn theo Tiêu lão tướng quân xuất chinh, mà hắn vẫn chỉ là một tên lính quèn.
Hắn từ xa nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của Tiêu Lang Hoàn ở trên chiến trường, trong lòng tràn đầy khâm phục và yêu mến.
Nàng giống như một ngôi sao rực rỡ, ở trên cao không thể với tới, hắn khao khát có thể đến gần nàng, nhưng lại cảm thấy mình quá nhỏ bé tầm thường, không ngờ tới sau này hắn lại có cơ hội cầu hôn nàng.
Lúc mới vừa cưới Tiêu Lang Hoàn, trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, thầm thề sẽ đối xử thật tốt với nàng.
Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, sự tự tin trong lòng hắn dần dần quấy phá.
Cảm giác mình có cố gắng đến mấy cũng không thể sánh vai đứng cùng nàng được.
Tiêu Lang Hoàn chưa bao giờ dịu dàng và bất cẩn, nàng vẫn luôn mạnh mẽ, độc lập như vậy.
Mà điều hắn khát vọng là một nữ tử dịu dàng như nước, có thể lắng nghe những gì hắn nói.
Đúng lúc này, Lâm Miên Miên xuất hiện. Nàng ấy biết dịu dàng ân cần, đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn.
Ở bên cạnh Lâm Miên Miên, hắn cảm nhận được sự thỏa mãn chưa bao giờ có.
Hắn dần đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của Lâm Miên Miên, quên mất mình đã từng thề sẽ đối xử tốt với Tiêu Lang Hoàn.
Hắn hiểu được, mình đã đi sai đường.
Nhưng hắn cũng biết, có một số việc một khi đã xảy, sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Cuối cùng, Man Di dựa theo điều kiện đàm phán hòa bình, thả Tống Kinh Vũ và hia vạn binh lính.
Ta nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tống Kinh Vũ, nhưng trong lòng lại không có một chút vui vẻ nào.
Ta biết, cuộc chiến này mặc dù thắng lợi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.
Trong số bảy vạn đại quân mạnh mẽ cuồn cuộn, thì có năm vạn người vẫn ở lại nơi này.
Phụ mẫu, thê nhi của bọn họ, chỉ có thể sống quãng đời còn lại trong nỗi nhớ nhung và chờ đợi vô tận, không thể chờ được bóng hình của bọn họ trở về nhà.
Ta dẫn Tiêu gia quân, Tống Kinh Vũ và những binh lính được thả được thả lên đường trở về.
Trên đường đi, Tống Kinh Vũ im lặng đi sau lưng ta, không nói một lời, giống như chó mất chủ.
