[Zhihu] Tướng Quân Và Giai Nhân - Chương 3

5.
Lâm Miêu Miêu lộ ra vẻ mặt đắc ý, rút vào trong lòng Tống Kinh Vũ, dáng vẻ như thể nàng ta đã ngồi vững trên vị trí chính thê vậy.
“Tống lang dĩ nhiên không cần ngươi nữa, ngươi vẫn là không nên ở lại đây nữa.”
Ta nghe vậy, trong mắt tràn đầy trào phúng:
“Ngươi cho rằng Tống gia đáng giá được bao nhiêu, ai thèm gì chứ? ”
Lúc này, tỳ nữ ở bên tai nói nhỏ vài câu, ta quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Tống Kinh Vũ:
“Những đồ vật lúc trước ta đã cho ngươi thì trả lại cho ta, đem thư hưu thê đổi thành thư hòa ly, đừng có mà lãng phí thời gian của ta.”
Lâm Miên Miên tức giận đến đỏ cả con mắt, trong lòng phẫn uất khó nhịn, vội vàng quấn lấy Tống Kinh Vũ.
“Tống lang, chúng ta không thèm đồ rách nát của nàng ta, chàng mau đưa cho nàng ta để nàng ta cút đi!”
Sắc mặt Tống Kinh Vũ càng âm trầm, mím chặt môi, vẫn không nói lời nào.
Hắn đương nhiên biết “Đổ rách nát” mà ta muốn hắn trả lại là cái gì.
Đó chính là hổ phủ có thể thống lĩnh Tiêu gia quân.
Hắn không muốn trả hổ phù, bởi vì trong lòng hắn hiểu rõ, hổ phù thật sự là mạch máu của hắn bây giờ.
Ánh mắt của ta lạnh như băng nhìn về phía Tống Kinh Vũ, chậm rãi nói:
“Tống Kinh Vũ, hổ phù ngươi nhất định phải trả. Đó là quân đội của Tiêu gia ta, từ lúc mới bắt đầu thì nó đã không thuộc về ngươi.”
Tống Kinh Vũ cau mày, vẫn mạnh miệng như trước nói:
“Bây giờ ta chiến công hiển hách, hổ phù này ở trong tay ta mới có thể phát huy được tác dụng càng lớn.”
Ta tức giận bật cười:
“Ngươi đừng quên, ngươi có được thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ Tiêu gia quân.”
“Nếu không phải ban đầu ta đưa hổ phù giao cho ngươi, ngươi làm sao có được vinh quang như ngày hôm nay?”
Lâm Miên Miên ở một bên lo lắng giậm chân, gắt giọng:
“Tống lang, chúng ta không thể trả lại hổ phù cho nàng ta, nếu như nàng ta cầm hổ phù, nói không chắc về sau sẽ gây chuyện gì đó bất lợi cho chúng ta.”
Ta dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nói:
“Như vậy đi, hổ phù ta không ép ngươi trả lại, ngươi ký tên vào thư hòa ly, ta đem của hồi môn của mình đi, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.”
Từ trước đến giờ Lâm Miên Miên luôn tự nhận mình là người thanh cao, đương nhiên cũng không thể chấp nhận việc dùng tiền để sỉ nhục nàng ta và Tống lang của nàng ta.
Nàng ta khinh thường nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy xem thường cùng căm ghét ta.
Sau đó, nàng ta ôm chặt cánh tay của Tống Kinh Vũ, không ngừng làm nũng nói:
“Tống lang, mau đồng ý với nàng ta đi, mau đuổi nàng ta đi.”
Sau đó, nàng âm thầm nói ám chỉ với Tống Kinh Vũ:
“Chúng ta giữ lại núi, còn sợ không có củi đốt sao?”
Lâm Miên Miên cũng không biết của hồi môn của ta rốt cuộc là lớn đến mức nào, nhưng mà Tống Kinh Vũ biết rất rõ.
Cuối cùng hắn cũng không chịu được bị Lâm Miên Miên ở một bên năn nỉ không ngừng, Tống Kinh Vũ nhíu chặt mày, bất đắc dĩ đồng ý.
Tỳ nữ mang giấy bút tới, đặt ở trước mặt Tống Kinh Vũ.
“Tống Tướng quân, mời viết thư hòa ly.”
Giọng nói của ta lạnh lùng, không mang theo một chút tình cảm.
Tống Kinh Vũ nhìn giấy bút trước mặt, vẻ mặt phức tạp, chậm chạp không nhúc nhích.
Lâm Miên Miên ở một bên lo lắng thúc giục, Tống Kinh Vũ mới chậm rãi cầm bút lên, bắt đầu viết thư hòa ly.
Sau khi viết xong, Lâm Miên Miên không kịp đợi mà ném cho ta, vẻ mặt giả tạo nói:
“Thư hòa ly của ngươi đây, mau cầm của hồi môn rồi cút đi.”
Ta mỉm cười đầy ẩn ý, quay đầu ra hiệu cho tỳ nữ.
Ngay lập tức, toàn bộ nô bộc trong phủ đều tận tâm tận lực mà vận chuyển đồ ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ phủ tướng quân đều bị lấy sạch.
Lâm Miên Miên ngồi trên ghế dựa, trợn mắt ngoác mồm.
Nhưng mà, một người hầu đã hét lên một tiếng dữ dằn với nàng ta: “Tránh ra!”
Sau đó đẩy nàng ta ra, đem ghế gỗ hoa lê ở dưới mông nàng ta mang đi.
Lâm Miên Miên trợn tròn mắt, chỉ vào người hầu kia nói.
“Ngươi thật to gan! Ta chính là nữ chủ nhân tương lai của phủ tướng quân.”
Người hầu lườm nàng ta một cái, nói:
“Mắc mớ gì đến ta, chúng ta cũng không phải là người hầu của phủ tướng quân, chúng ta đều là người của Tiêu phủ.”
Mặt Lâm Miên Miên đỏ bừng vì tức giận, một lúc lại dùng tay chỉ vào người hầu, một lúc lại chỉ về ta, không nói được câu nào.
Tống Kinh Vũ vội vàng đi tới đỡ nàng ta dậy, dịu dàng an ủi:
“Miên Miên, bọn họ muốn lấy thì cứ để họ lấy, chúng ta lại thay đồ mới là được.”
“Đừng tức giận hại thân thể.”
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, tất cả người hầu trong phủ mang theo rương lớn rương nhỏ đi theo sát phía sau xe ngựa của ta, theo ta trở về Tiêu phủ.
Một năm qua ta thường xuyên quay về đây xem thử, cũng thường xuyên cho người quét dọn.
Cho nên Tiêu phủ cũng không có vẻ rách nát.
Cộng với đám nha hoàn tay chân nhanh nhẹn, tòa nhà chẳng mấy chốc đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Ban đêm, ánh trăng như nước, thâm trầm mà yên tĩnh.
Tỳ nữ canh giữ ở ngoài thư phòng.
Cửa sổ trong phòng mở rộng, ta đang đợi một vị cố nhân.
Lúc này ta đang tập trung lật xem binh thư, đột nhiên khóe mắt bắt gặp một cái bóng màu đen lướt qua.
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến.
Người đến là thống lĩnh của Tiêu gia quân — Tiêu Thú.
“Chủ tử!”
Tiêu Thú quỳ một chân trên đất, hành lễ với ta.
“Ta đã phá hủy hổ phù ở trong tay Tống Kinh Vũ rồi.”
Hắn nhìn về phía ta, ánh mắt sáng quắc.
“Từ nay về sau, Tiêu gia quân chỉ là binh lính của phủ Tiêu gia, không còn là quân đội của triều đình.”
“Tiêu gia quân chỉ phục tùng ngài.”
Khóe miệng của ta khẽ cong lên, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Trên thực tế, Tiêu gia quân chưa bao giờ là quân đội của triều đình, mà chỉ là binh lính của Tiêu gia.
Ngay cả bổng lộc của bọn họ cũng luôn là do Tiêu gia phân phát.
Chỉ là có rất ít người biết chuyện này.
Nhóm người này đều là trẻ mồ côi hoặc là dân chạy nạn được Tiêu lão tướng quân nhận nuôi khi còn sống.
Bọn họ đều là được Tiêu lão tướng quân tự tay huấn luyện, một lòng trung thành với Tiêu gia.
Mỗi một lần Tiêu lão tướng quân ra chiến trường, bọn họ đều sẽ đi cùng.
Lâu dần, mọi người liền lầm tưởng bọn họ là quân đội của triều đình.
Mà hổ phù kia, thực ra cũng chỉ là một con dấu của gia chủ Tiêu gia mà thôi.
Có được hổ phù, nhiều nhất chỉ có thể đại biểu là đã nhận được sự tán thành của gia chủ Tiêu gia.
Cũng không thể chân chính khiến Tiêu gia quân một lòng phục tùng được.
Chuyện hổ phù bị hủy rất nhanh sẽ bị Tống Kinh Vũ phát hiện ra.
6.
Gia tài Tiêu gia bạc triệu, với bổng lộc ít ỏi của Tống Kinh Vũ hoàn toàn không đủ khả năng chi trả cho khoản chi phí khổng lồ của phủ tướng quân được.
Lâm Miên Miên lại không muốn thua ta, vì vậy liền kiên trì làm ra vẻ.
Hai người bọn họ ôm lấy cái được gọi là tình yêu, uống gió Tây Bắc rất lâu.
Không bao lâu sau, biên quan xảy ra chuyện, Man Di lại bắt đầu gây hấn.
Hoàng đế gọi Tống Kinh Vũ vào cung gấp, Tống Kinh Vũ nhận lấy trọng trách, thề trước mặt hoàng đế.
“Lần này thần nhất định đánh tới khi quân giặc không dám xâm lấn nữa.”
Nhưng sau khi tuyên bố mệnh lệnh xuất chinh xong, hắn triệu tập các tướng lĩnh lúc trước ở Điểm Tướng Đài.
Hắn phát hiện không có Tiêu gia quân ở đây.
Hắn bỗng nhiên hoảng sợ.
Trở về kiểm tra hổ phù, lại kinh ngạc khi nhìn thấy hổ phù đã bị vỡ thành từng mảnh.
Tống Kinh Vũ giống như bị điên cưỡi ngựa như bay chạy đến cửa Tiêu phủ.
Hai người của Tiêu gia quân ở ngoài cửa đứng gác, nghiêm chỉnh như bình thường đang canh gác quân doanh vậy.
Tống Kinh Vũ tung người xuống ngựa liền muốn xông vào, lại bị Tiêu gia quân ngăn cản ở ngoài cửa.
Tống Kinh Vũ thở hổn hển, trong mắt hiện lên lửa giận thiêu đốt.
“Quân giặc xâm lấn, các ngươi không trở về quân doanh chuẩn bị chiến tranh mà lại ở chỗ này giữ cửa?”
Hai binh lính của Tiêu gia quân nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững nói:
“Chúng ta chỉ là binh lính của phủ Tiêu gia.”
“Chiến tranh là nhiệm vụ của tướng quân với binh lính triều đình, cũng không phải chức trách của chúng ta.”
“Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bảo vệ tốt Tiêu phủ.”
Tống Kinh Vũ vẫn không thể tin được, cắn chặt hàm răng nói:
“Chẳng lẽ là các ngươi điên rồi?”
Hắn lấy hổ phù ở trong hộp ra.
“Hổ phù ở đây, Tiêu gia quân nghe lệnh!”
Hai tên lính của Tiêu gia quân vẻ mặt vẫn không có cảm xúc, không nhúc nhích chút nào.
Tống Kinh Vũ tức đến nổ phổi, tức giận nói:
“Ta ngược lại thật không ngờ tới, bây giờ ngay cả hổ phù ra lệnh cũng không thể đá động được đến các ngươi?”
Lúc này, cửa lớn của Tiêu phủ chậm rãi từ bên trong mở ra.
Ta đứng phía sau Tiêu gia quân, cười khanh khách xuất hiện ở trước mặt Tống Kinh Vũ.
“Đây không phải là Thần võ Đại tướng quân sao? Sao hôm nay lại hạ cố đến Tiêu phủ chơi vậy?”
Hai mắt Tống Kinh Vũ đỏ bừng, trong tay cầm chiếc hộp đã được mở ra, bên trong là mấy mảnh vỡ được gọi là hổ phù.
“Tiêu Lang Hoàn, ngươi đừng có mà giả vờ giả vịt.”
“Có phải ngươi phá hủy hổ phù của ta không!”
Ta che miệng lại, giả bộ giật mình hỏi hắn:
“Tống Tướng quân tuổi còn trẻ, sao ánh mắt lại kém như vậy chứ?”
“Làm gì có cái hổ phù nào, đây rõ ràng chỉ là con dấu của gia chủ Tiêu gia mà!”
“Tống Tướng quân cầm con dấu của người khác là muốn như thế nào đây?”
Tống Kinh Vũ nổi giận đùng đùng, hét lớn một tiếng:
“Ngươi dám đùa giỡn ta!”
Cuối cùng hắn không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng, rút thanh kiếm mang bên người ra, mũi kiếm sắc bén lập tức chĩa thẳng vào mặt ta.
Ta đè một người của Tiêu gia quân đang định di chuyển lại, rút cây thương của mình ra, tiến lên nghênh tiếp.
Kiếm trong tay Tống Kinh Vũ mãnh liệt đâm về phía ta, kiếm thế ác liệt, mang theo tiếng gió rít.
Nhưng mà, ta lại không sợ một chút nào, thân hình giống như một con én, một động tác nhẹ nhàng tránh được một kích ác liệt của Tống Kinh Vũ.
“Con dấu của Tiêu gia chúng ta, chỉ để ở chỗ ngươi lâu thôi, sao lại trở thành đồ của ngươi rồi?”
Ngay sau đó, trường thương trong tay của ta vung ra giống như tia chớp, đánh thẳng vào chỗ yếu của Tống Kinh Vũ.
Tống Kinh Vũ vội vung kiếm đỡ đòn, bị lực thương của ta làm chấn động đến mức cánh tay tê dại.
Ta nắm lấy cơ hội, bước nhanh về phía trước.
Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm về phía Tống Kinh Vũ.
Tống Kinh Vũ vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng vẫn bị trường thương của ta quẹt trúng làm bị thương cánh tay.
Tống Kinh Vũ bị thương khí thế giảm đi nhiều, mà ta lại càng chiến càng hăng.
Chiêu thức của ta càng ngày càng ác liệt, mỗi một thương đều mang theo sức mạnh.
Tống Kinh Vũ bị đánh lui về phía sau liên tiếp, bước chân cùng đường, chân gần như đứng không vững được.
Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không cam lòng.
Tiêu gia quân ở sau lưng ta thấy cảnh này, đều lộ ra vẻ phấn khởi.
Bọn họ đối với ta hoàn toàn bái phục, đồng thời cũng cảm thấy sảng khoái khi thấy Tống Kinh Vũ chật vật.
Khi ta nhìn Tống Kinh Vũ, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo hơn, hơi bước về phía trước một bước, trường thương trong tay vững vàng chĩa về phía ắn, với khí thế ép người.
“Tiêu gia quân vốn dĩ chỉ là binh lính của Tiêu gia, từ trước đến giờ chỉ nghe lệnh của gia chủ Tiêu gia.”
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn ngông cuồng dùng hổ phù để khống chế Tiêu gia quân, quả thực là mơ mộng hão huyền!”
Ta rung cổ tay, trường thương giống như một con rắn, quẹt rớt phát quan rơi xuống, tóc trên đầu của Tống Kinh Vũ lập tức xõa xuống, khuôn mặt hắn tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
“Lang Hoàn, sao ngươi có thể hạ nhục ta như thế!”
Nhìn dáng vẻ chật vật của Tống Kinh Vũ, ta mỉm cười chế nhạo.
“Không chịu được một đòn như vậy, ngươi thật đúng là khiến cho ta mở mang tầm mắt.”
“Có phải không có Tiêu gia quân thì ngươi không thể đánh giặc?”
Ta nhìn Tiêu gia quân ở xung quanh, cất cao giọng nói:
“Các ngươi nhìn xem, đây chính là võ thần Đại tướng quân đã từng ngông cuồng một thời. Nếu không có quân của Tiêu gia chúng ta, ngay cả một trận chiến nhỏ hắn cũng không thể ứng phó được!”
Tiêu gia quân ở bên cạnh nghe những lời ta nói xong liền bật cười, trong tiếng cười của bọn họ tràn đầy sự giễu cợt Tống Kinh Vũ.
Tống Kinh Vũ nghe ta chế nhạo với tiếng cười của Tiêu gia quân, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác nhục nhã từ tận đáy lòng dâng lên trên trán.
Sắc mặt của hắn từ xanh chuyển sang đỏ, đôi mắt giống như sắp phun ra lửa.
Hắn nắm chặt kiếm ở trong tay, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
“Tiêu Lang Hoàn, đừng có mà đắc ý!”
Lồng ngực của hắn kịch liệt phập phồng, giọng nói bởi vì tức giận mà khẽ run.
“Ta lăn lộn ở chiến trường nhiều năm, dựa vào bản lĩnh của mình kiến công lập nghiệp.”
“Tống Kinh Vũ ta cho dù không có Tiêu gia quân, cũng có thể đánh thắng trận!”
Ánh mắt hắn hung ác lướt nhìn qua ta cùng với Tiêu gia quân đang có mặt ở đây, gần như lần nghiến răng thốt ra những lời này.
“Nhục nhã của ngày hôm nay, Tống Kinh Vũ ta chắc chắn sẽ trả lại gấp đôi!”
Nói xong, hắn dứt khoát xoay người, nhanh chóng rời đi.
Chỉ vì lúc trước Tống Kinh Vũ đã tạo nên chiến công truyền kỳ “Dụng binh như thần” và “Lấy ít thắng nhiều”.
Hoàng đế chỉ ban tặng cho Tống Kinh Vũ năm vạn binh mã, ra lệnh cho hắn đi chiến đấu chống mười vạn đại quân của giặc.
Vào ngày xuất chinh, bách tính trong thành đều đến để đưa tiễn Tống Kinh Vũ.
Mà ta, cũng đi đến cổng thành “vui vẻ đưa tiễn” người được gọi là anh hùng của chúng ta.
Ta nhàn nhã uống trà trong quán trà bên cạnh lầu cổng thành cùng với Tiêu Thú, từ trên cao nhìn xuống Tống Kinh Vũ với Lâm Miên Miên như đang diễn thoại bản vậy.
Lâm Miên Miên ôm bụng lớn, ánh mắt rưng rưng, nước mắt lưng tròng nói lời tạm biệt với Tống Kinh Vũ đang ngồi ngay ngắn ở trên chiến mã.
“Phu quân, chàng nhất định phải bình an trở về.”
Ánh mắt của Tống Kinh Vũ lưu luyến nhu tình, đưa tay vuốt ve gò má của Lâm Miên Miên.
“Nàng an tâm dưỡng thai, chờ ta trở về, thuận tiện xin phong cáo mệnh phu nhân cho nàng.”
Tiếng kèn lệnh xuất chinh vang lên chậm rãi.
Thế là, Tống Kinh Vũ cứ như vậy dẫn đầu một đội quân năm vạn người, uy phong lẫm liệt, bắt đầu bước lên hành trình rộng lớn, khí thế kia dường như có thể san bằng tất cả trở ngại.
Đưa tiễn Tống Kinh Vũ xong, Lâm Miên Miên vừa quay người lại lập tức nhìn thấy ta đang ngồi ở quán trà xem náo nhiệt.
Sau khi rời khỏi sự che chở của Tống Kinh Vũ, trong lòng nàng ta bất an, sợ ta sẽ gây bất lợi cho nàng ta.
Ta nhìn thấy dáng vẻ đó, liền nghĩ đến việc trêu chọc nàng ta.
Ta chỉ vào nàng ta, lại nhìn hướng Tống Kinh Vũ đã đi xa, sau đó làm động tác cắt cổ.
Lâm Miên Miên ngay lập tức như gặp phải đại địch, luống cuống mà cong đuôi vội vã bỏ chạy.
Ta cười đến ngửa tới ngửa lui, không thể dừng lại trong thời gian ngắn.
Tiêu Thú thực sự không thể nào hiểu được sở thích xấu của ta, ở bên cạnh bất lực nhìn ta.
