[Zhihu] Tướng Quân Và Giai Nhân - Chương 2

3
Ta dùng tay chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng Tống Kinh Vũ, mãi cho đến khi toàn thân hắn thấy khó chịu.
Lâm Miên Miên nhìn thấy ta nhìn chằm chằm Tống Kinh Vũ, sắp nổi giận.
Ta liếc mắt nhìn tỳ nữ, tỳ nữ lập tức hiểu ra, nhanh chóng đem thư hưu thê ở trên mặt đất nhặt lên, kính cẩn lễ phép đưa cho ta.
Khóe miệng ta khẽ nhếch lên, nở một nụ cười khinh thường, sử dụng tám phần sức lực, mạnh mẽ ném thư hưu thê bay đi.
Tờ giấy mỏng mảnh lập tức biến thành một lưỡi dao sắc bén, “Vèo” một tiếng xẹt qua gò má Tống Kinh Vũ, để lại một vết máu nhợt nhạt.
Lâm Miên Miên ở bên cạnh vẻ mặt sợ hãi. Suýt chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
Bộ dạng hoảng hốt đó thực sự là buồn cười. Đám nha hoàn ở một bên nhìn thấy bộ dạng của nàng ta, cũng không nhịn được lén lút cười ra tiếng.
Sắc mặt Lâm Miên Miên ngay lập tức nóng bừng như lửa đốt, thẹn quá hóa giận.
“Ngươi dữ dằn như quỷ dạ xoa như vậy, còn rất hung hãn, không trách được Tống lang không thích ngươi.”
Nàng ta lại đau lòng xoa vết thương trên mặt Tống Kinh Vũ, sau đó quay đầu lại, giận dữ nhìn ta.
“Tống lang không có tình cảm với ngươi, ngươi cho rằng ở đây khóc lóc om sòm thì có thể giữ được trái tim của Tống lang sao?”
Dù ta là người có hiểu biết cũng bị câu khóc lóc om sòm này của nàng ta làm cho bị sốc.
Ở trong mắt nàng ta, ta là đang khóc lóc om sòm sao?
Ta thấy hơi mất kiên nhẫn, không muốn nói chuyện với hai người giống như là phát điên này.
Ta cụp mắt nhìn màu sơn trên móng tay, không đếm xỉa nói:
“Có vài thứ một khi đã ô uế, ta cũng không cần nữa, nếu như ngươi muốn, thì cứ lấy đi là được.”
Tống Kinh Vũ có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến ta sẽ nói những lời như vậy, vẻ mặt của hắn xẹt qua có chút tức giận, còn kèm theo vẻ mất mát gần như không thể thấy được.
Hắn đang định tranh cãi lại với ta, thì lại bị những lời tiếp theo của ta cắt ngang.
“Lúc trước ngươi cầu hôn ta, ngươi đã từng thề, sẽ một đời một kiếp đối xử tốt với ta, nhưng hôm nay ngươi lại nuôi ngoại thất ở sau lưng ta, ép ta rời khỏi phủ cũng là ngươi.”
Ta dừng một chút, ánh mắt càng sắc bén hơn.
“Căn nhà này là hoàng thượng ban cho ngươi, những thứ đồ còn lại đều là ta mang tới, ta cũng sẽ lấy lại hết, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
“Ta thật sự không ngờ tới, một người ăn bám như ngươi, lại dám giở trò này với ta..”
Tống Kinh Vũ chưa kịp mở miệng, Lâm Miên Miên liền vội vã không nhịn được mà lên tiếng.
“Được, ngươi mau lấy của hồi môn của mình và nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân đi.”
Ta xua tay ra hiệu nàng ta im lặng.
“Ta còn chưa có nói xong, ngươi gấp cái gì chứ.”
Ánh mắt của ta lần nữa rơi trên người Tống Kinh Vũ.
“Thư hưu thê phải đổi thành thư hòa ly, dù sao, phẩm hạnh không tốt cũng chính là ngươi, không phải ta.”
Hai mắt của Tống Kinh Vũ đỏ lên, tay nắm chặt thành nắm đấm.
4.
Trước đây Tống Kinh Vũ chỉ là một tên lính nhỏ ở dưới trướng của phụ thân ta, phụ thân ta thấy hắn dũng cảm và tháo vát, nên đã đề bạt hắn lên làm Đô Uý.
Năm ngoái, phụ thân ta đột nhiên qua đời, Man Di đến bái kiến đề nghị hòa thân, với điều kiện là để ta gả đến làm phi tử cho Khả Hãn của bọn họ
Hoàng đế định từ chối, nhưng lại muốn mượn cớ chỉ định ta làm thái tử phi.
Nhưng mà, Tống Kính Vũ đã đi trước hoàng đế một bước, quỳ xuống trước mặt, nói khoác mà không biết ngượng:
“Tiêu lão tướng quân trước khi lâm chung đã giao phó Lang Hoàn cho mạt tướng, xin bệ hạ thành toàn nguyện vọng của lão tướng quân.”
Trước sự chứng kiến của tất cả văn võ bá quan và sứ thần Man Di, hoàng đế không còn cách nào khác đành phải đồng ý, tứ hôn cho ta với Tống Kinh Vũ, không thèm nhìn sắc mặt trắng bệch của thái tử.
Tống Kinh Vũ thực hiện được ý đồ, âm thầm vui vẻ lĩnh chỉ tạ long ân.
Sau khi trở về, ta tức giận không nhịn nổi chất vấn Tống Kinh Vũ.
“Ngươi dám khi quân? Rõ ràng phụ thân ta chưa bao giờ có ý muốn gả ta cho ngươi, ngươi thật đúng là to gan !”
Tống Kinh Vũ liên tục nói xin lỗi.
“Lang Hoàn, nhưng nếu như ta không làm như vậy, Tiêu gia quân có giữ được không.”
“Ta biết bệ hạ muốn dùng thân phận thái tử phi để đổi lấy Tiêu gia quân, nhưng mục đích của hắn chỉ là muốn tiêu diệt Tiêu gia quân ở trong tay nàng.”
“Nếu như nàng thành thân với ta, Tiêu gia quân cũng sẽ không phải tan rã…”
Đối với ta mà nói, gả cho Tống Kinh Vũ hay là thái tử, cũng không có gì khác biệt.
Nhưng Tiêu gia quân là do phụ thân để lại, ta nhất định phải bảo vệ.
Thế là, ta mang gia sản bạc triệu của Tiêu gia với Tiêu gia quân, gả vào Tống phủ.
Đêm tân hôn, Tống Kinh Vũ đã quỳ xuống và thề với ta.
“Lang Hoàn, đời này kiếp này, ta nhất định sẽ không phụ nàng.”
“Sau này, Tống phủ chính là nhà của nàng, nàng muốn làm gì cũng được.”
Tống Kinh Vũ với ta tương kính như tân, ngược lại cũng làm cặp phu thê ân ái trong một thời gian.
Có một số người nói xấu sau lưng, nói Tống Kinh Vũ là loại người bám váy nữ tử, ta không nói lời nào đã dạy cho đám người đó một bài học.
Sau đó, ta còn đưa cho Tống Kinh Vũ hổ phù để thống lĩnh Tiêu gia quân.
Tống Kinh Vũ nhờ vào hổ phù với Tiêu gia quân, ở trên chiến trường có thể nói là đánh đâu thắng đó.
Năm ngoái, hắn đã thống lĩnh Tiêu gia quân đánh lui ba trăm ngàn đại quân của kẻ địch.
Hắn còn trẻ đã được phong làm “Thần võ Đại tướng quân”, hoàng đế còn ban cho hắn tước vị.
Từ đó, cũng không còn ai dị nghị hắn bám váy nữ tử nữa, mọi người đều khen ngợi trận chiến hay này của hắn, hết sức tán dương.
Nhưng không có ai nhìn thấy có rất nhiều huynh đệ của Tiêu gia quân đã c/h/ế/t trên chiến trường trong trận chiến đó.
Trong yến tiệc mừng công của Tống Kinh Vũ, chỉ có ta rơi lệ thương tiếc cho những huynh đệ của Tiêu gia quân đã mất kia.
Một số quan chức ở kinh thành muốn đem nữ nhi nhét vào Tống phủ, nhưng đều bị Tống Kinh Vũ từ chối.
Lúc đó, hắn chỉ dùng ánh mắt thâm tình nhìn ta.
“Đời này, ta nhất định sẽ không nạp thiếp.”
Không sai, hắn thật sự không nạp thiếp, bởi vì đời này của hắn chỉ hưu thê.
Hiện tại hắn không phải là xuân phong đắc ý sao, Tống Kinh Vũ hiện tại nắm giữ đại quân, nắm giữ chức vụ rất quan trọng trong triều, không ai dám đắc tội.
Dân chúng cũng rất yêu quý hắn.
Mà hiện tại hắn đã tìm được tình yêu đích thực của mình.
Chuyện duy nhất hắn cần làm bây giờ, là đuổi ta đi, cưới tình yêu đích thực của mình về.
Sau này thê hiền con thảo ở bên, không phải là rất vui sướng, tiêu sái ư!
Nhưng hắn không biết, để ra lệnh cho Tiêu gia quân chưa bao giờ là phụ thuộc vào hổ phù.
Trước mắt Tống Kinh Vũ chỉ nhớ tới lúc trước mình bị người ta cười nhạo, chửi thành dạng người ăn cơm chùa.
Hắn thẹn quá hóa giận, uy hiếp nói:
“Ta không đối xử tệ bạc với nàng, nàng cứ nhất định phải tàn nhẫn không giữ lại chút tình cảm như vậy sao?”
“Ta đã không còn là Tống Kinh Vũ của lúc trước nữa, đừng tiếp tục khiêu chiến tính nhẫn nại của ta.”
Hắn ôm eo của Lâm Miêu Miêu, hắn nhìn ta với thái độ trịnh thượng, nhìn từ trên cao xuống.
“Mau cầm lấy thư hưu thê rồi cút khỏi Tống gia đi.”
