[Zhihu] Tướng Quân Và Giai Nhân - Chương 1

1.
Lúc Tống Kinh Vũ chiến thắng từ chiến trường trở về, trong lồng ngực ôm một cô nương.
Sau khi Tống Kinh Vũ xuống ngựa vươn mình ôm nàng ta xuống, cô nương kia với hắn nắm tay nhau, dáng vẻ kiêu ngạo.
Ở ngay trước mặt Tống Kinh Vũ, nàng ta không kịp đợi đã muốn đối chọi gay gắt với ta.
“Ngươi chính là phu nhân của Tống lang.”
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong lời nói tràn đầy khinh thường:
“Cũng chả có gì đặc biệt.”
Ta nhìn dáng vẻ giả tạo này của nàng ta mà cười nhạo.
“Chỉ là một ngoại thất mà cũng dám xoi mói bình phẩm ta.”
Nàng ta chưn ra dáng vẻ thanh nhã như một bông hoa cúc, cằm nâng cao lên:
“Phu nhân không cần lấy cái danh ngoại thất này đến sỉ nhục ta.”
“Gia đình ta thanh liêm trong sạch, cho dù làm chính thất của Tống lang cũng là thừa sức.”
Ta nhíu mày giễu cợt, ánh mắt bén nhọn như lưỡi dao sắc quét về phía Tống Kinh Vũ.
“Vậy Tống Kinh Vũ, chàng giới thiệu một chút đi, gia thế của vị cô nương này có bao nhiêu trong sạch?”
Mi tâm của Tống Kinh Vũ nhíu lại, đang định giải thích, cô nương kia đã giành mở miệng trước.
“Gia phụ chính là Lâm Vĩnh Thọ, thủ tướng thành Phụng ở biên cương, ta là nữ nhi duy nhất của Lâm gia —— Lâm Miên Miên.”
“Phụ thân và huynh trưởng vì cứu Tống lang mà chết trận. Ta vốn định đi theo phụ thân và huynh trưởng nhưng …”
Nói đến chỗ này, hai gò má của nàng ta ửng hồng, ánh mắt thâm tình nhìn Tống Kinh Vũ.
“Tống lang đã cứu ta, sau đó cũng là Tống lang vẫn luôn chăm sóc ta.”
Tống Kinh Vũ cũng đáp lại một cách chính trực và bình tĩnh:
“Cả nhà Lâm gia trung liệt, trước khi phụ thân và huynh trưởng của Miên Miên mất đã tự tay giao nàng ấy cho ta chăm sóc, ta không thể để nàng ấy một mình không quan tâm được.”
Ánh mặt trời chiếu xuống đình viện, chậm rãi phản chiếu lên chiến bào hắn chưa cởi xuống, y phục trên người càng khiến cho hắn trông có vẻ uy nghiêm hơn.
Tống Kinh Vũ trước mặt dường như vẫn là con người ấy, người có thân hình như cây bách, một thống soái trẻ kiên nghị bất khuất.
Gió từ từ thổi tới.
Ta nhìn cái bụng hơi nhô lên của Lâm Miên Miên, cười lạnh thành tiếng:
“Cho nên chàng liền chăm sóc nàng ta đến trên giường?”
Tống Kinh Vũ chau mày, thẹn quá hóa giận quát lên:
“Tiêu Lang Hoàn, nàng có hơi càn rỡ rồi đó.”
Ta ung dung ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê trong chính đường, ánh mắt mang theo vài phần trêu tức, nhìn lướt qua từng người một đang đứng trước đại sảnh.
“Có phải ta nên lấy thân phận chính thất nạp ngươi vào cửa, để người đốt pháo ở ngoài cửa, rồi chọn ngày lành tháng tốt đón vị muội muội chưa vào cửa này không?”
“Hừ, thực sự là nực cười mà.”
Khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt. Thuận tay nhận lấy tách trà từ tỳ nữ, chậm rãi nhấp một ngụm, dường như đang thưởng thức một trò hề.
Mà lúc này, Lâm Miên Miên lại không phục nói:
“Ta là nữ nhi của Lâm gia, nhất định không làm thiếp!”
Ta nghe xong, trong lòng càng cảm thấy ghê tởm.
“Nữ nhi Lâm gia cao quý đến mức này à.”
“Vậy lúc quyến rũ người đã có thê tử sao lại không nghĩ đến thân phận cao quý của mình? Hửm?”
Tống Kinh Vũ đón ánh mắt của ta, đứng dậy, thân hình cao lớn uy nghiêm, tràn đầy khí thế.
Hắn dẫn Lâm Miên Miên đi về phía trước.
“Ta đã hứa cho Miên Miên vị trí chính thê.”
Lời vừa nói ra, chén trà trong tay của ta bỗng nhiên run một cái.
Nước vẫy ra suýt chút nữa làm ướt y phục của ta.
Ta thật sự nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, trong lúc nhất thời sững sờ.
Tống Kinh Vũ nhìn ta nửa ngày không nói lời nào, vẻ mặt không vui.
“Hoàn cảnh Miên Miên đáng thương, vương gia yêu thương nàng ấy, đã nhận nàng ấy làm con gái nuôi.”
“Trong bụng nàng ấy đang mang thai chính là trưởng tử của Tống gia ta, chẳng lẽ muốn nàng ấy đường đường là nữ nhi của vương gia lại đi làm thiếp cho ta?”
Ta vừa nghe xong, lòng đầy tức giận, giơ tay lên, tách trà lập tức đập xuống dưới chân Tống Kinh Vũ.
Trà nóng đổ lên giày của Tống Kinh Vũ.
“Tống Kinh Vũ, đây là con của chàng, không phải của ta, chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”
“Chính ngươi làm lớn bụng nữ nhi thuần khiết cao quý của Lâm gia, nếu như ngươi cảm thấy hổ thẹn, chỉ cần ở trước mộ phụ thân và huynh trưởng của nàng ta, vung một đao vào chỗ mình đã phạm lỗi là được.”
Khi nhắc đến bốn chữ “thuần khiết cao quý”, ta cố ý nhấn mạnh giọng điệu của mình, đồng thời liếc mắt nhìn Lâm Miên Miên.
Tống Kinh Vũ nghe ta sỉ nhục người trong lòng của hắn, nhất thời cuống lên.
“Sao nàng có thể chanh chua như vậy?”
“Phụ thân và huynh trưởng của Miên Miên đều là vì bảo vệ bách tính mà c/h/ế/t, nàng thậm chí ngay cả chút nhượng bộ này cũng không muốn làm.”
Ta chỉ cảm thấy người trước mắt cực kỳ xa lạ.
Rõ ràng chỉ xa cách nhau một năm, nhưng dường như đã biến thành một con người khác.
Trước kia Tống Kinh Vũ sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy.
Trong mắt ta chứa đầy cảm xúc mỉa mai.
“Ồ, cha con Lâm thị không phải là vì bảo vệ ngươi mà c/h/ế/t sao? Sao bây giờ lại trở thành vì bảo vệ bách tính mà c/h/ế/t trận rồi?”
Ta lại đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Miên Miên.
“Phụ thân và huynh trưởng ngươi bởi vì Tống Kinh Vũ mà c/h/ế/t, ngươi lại còn lén lút có quan hệ với kẻ thù hại c/h/ế/t người thân của mình à?”
Lâm Miên Miên khoa trương dùng tay ôm cái bụng còn chưa quá lớn của mình, dáng vẻ có hơi giả tạo mà nói:
“Tống lang, thiếp đứng mỏi quá.”
Tống Kinh Vũ vội vàng cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng ta ngồi xuống, mỗi một cử động đều là yêu thương che chở.
Lâm Miên Miên đưa ánh mắt nhìn về phía ta, thái độ giống như là nữ chủ nhân.
Nàng ta khẽ hất cằm lên, vẻ mặt kiêu căng mà nói:
“Phu nhân không cần ở đây tranh cãi với chúng ta từng chữ một, Tống lang ở trên chiến trường chém g/i/ế/t đẫm máu, làm như vậy là để đảm bảo vệ quốc gia.”
“Phụ thân và huynh trưởng ta bảo vệ Tống lang, cũng giống như là bảo vệ bách tính, bảo vệ nước nhà.”
“Một nữ nhân có tầm nhìn hạn hẹp như ngươi, cả đời đều chỉ nghĩ đến làm sao bảo vệ vị trí chính thất của mình, làm thế nào để bày mưu tính kế ở hậu viện.”
Nàng ta lắc đầu mỉm cười, làm bộ ra dáng vẻ bi thương:
“Ngươi căn bản chưa từng thấy qua khói lửa trên chiến trường, căn bản không hiểu được anh hùng như Tống lang cùng với phụ thân và huynh trưởng ta, vì bảo vệ quê hương đã phải vất vả như thế nào.”
Tống Kinh Vũ ở bên cạnh dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nàng ta.
Tầm nhìn hạn hẹp? Bày mưu tính kế ở hậu viện?
Nếu không phải bây giờ nàng ta đang cướp giật trượng phu của ta, muốn để cho nguyên phối như ta phải rút lui.
Có lẽ là ta cũng đã tin vào lý do đường hoàng này của nàng ta rồi.
Trong mắt Tống Kinh Vũ ngoại trừ Lâm Miên Miên ra, thì không còn chứa bất kỳ ai, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Ta quả thực là muốn bật cười thành tiếng.
Khi mười lăm tuổi ta đã theo phụ thân tự mình dẫn quân Tiêu gia ra trận ngăn địch, trải qua hơn ba mươi trận chiến lớn nhỏ, những kẻ Man Di ở biên giới bị đánh cho quăng mũ cởi giáp mà bỏ chạy.
Nhắc đến Tiêu gia quân với Tiêu Lang Hoàn, lũ người man di kia nghe tiếng đã sợ mất mật.
Bây giờ, nữ tử yếu đuối mà Tống Kinh Vũ mang về chưa từng giơ kiếm cầm thương, ỷ vào mình xuất thân từ nơi biên quan, đến chỉ trích ta tầm nhìn hạn hẹp.
Ta liếc nhìn nàng ta, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Vậy thì, ta lại thỉnh Lâm tiểu thư kiến thức rộng rãi cho một lời giải thích rõ ràng, theo ý kiến của ngươi, bây giờ ta cần phải làm gì đây?”
Không đợi nàng ta mở miệng, Tống Kinh Vũ đã lấy thư hưu thê ở trong ngực ra, còn Lâm Miên Miên thì đem thư hưu thê ném tới trước mặt ta.
“Việc ngươi bây giờ phải làm, là nhận lấy thư hưu thê, rời khỏi đại sảnh, rời khỏi phủ tướng quân.”
Ta không nhận tờ giấy hưu thê, mà để nó rơi xuống đất, mặt chữ hướng lên.
Ta thản nhiên liếc nhìn, quả nhiên là chữ viết của Tống Kinh Vũ.
