Summary
Sau sáu năm làm việc ở nhà tôi, dì Vương bất ngờ xin nghỉ việc, khiến tôi khóc đến thắt lòng.
Dì Vương không đành lòng, nên đã để lại đứa con trai thừa hưởng trọn trù nghệ nấu nướng của dì ở lại giúp đỡ.
Ban đầu tôi định từ chối. Nhưng khi nhìn thấy anh chàng cao hơn mét tám, vai rộng chân dài, vẻ ngoài lại còn điển trai, tôi im lặng.
Tống Trình đã ở nhà tôi nấu ăn cho tôi suốt hai tháng trời.
Đến khi nhập học đại học, tôi ngồi nhìn đàn anh phong độ đang đứng trên bục diễn thuyết, chìm vào suy tư.
Sao mà đàn anh này lại trông giống hệt Tống Trình vậy nhỉ?
Nhận ra sự khác thường của tôi, bạn cùng phòng khẽ hỏi mối quan hệ giữa chúng tôi.
Tôi đọc tin nhắn rồi trả lời qua loa: “Chỉ là mối quan hệ nấu cơm thôi.”
Sáng hôm sau, trên diễn đàn của trường tràn ngập tin đồn phong lưu giữa tôi và Tống Trình.
Trời ơi, đâu có ai nói cho tôi biết “nấu cơm” còn có ý nghĩa khác nữa đâu!!